Để có thể hiểu được tại sao trong vòng 49 ngày sau khi người chết đi, thân thuộc gia quyến ở trần gian không nên sát sinh, gây thêm tội, và nên làm nhiều điều phước lành, chúng ta hãy tìm hiểu mẩu chuyện, được trích dẫn từ KINH ĐỊA TẠNG BỒ TÁT BỔN NGUYỆN – LỢI ÍCH CẢ KẺ CÒN NGƯỜI MẤT.
Khi ấy Địa Tạng Bồ Tát đang bạch cùng Đức Phật về những chúng sinh quen theo thói ác chết đi, thời cha mẹ cùng
thân quyến vì người đó mà tu tạo phước lành để giúp tiền đồ cho người đó không phải tái sinh vào cõi dữ.
Những người quen theo nghiệp ác, khi chết đi, người thân trong gia đình hoặc treo phan lọng và thắp đèn dầu, hoặc
chuyển đọc Tôn Kinh, hoặc cúng dường tượng Phật cùng hình tượng của các vị Thánh, cho đến niệm danh hiệu của Phật và Bồ tát cùng Bích Chi Phật. Cứ theo nghiệp ác của người đó đã gây tạo, suy tính đến quả báo, thời đáng lẽ người đó phải bị đọa vào ác đạo, song nhờ thân quyến vì người đó mà tu nhân duyên Thánh đạo, cho nên các tội ác của người đó thảy đều tiêu sạch.
Sau khi người đó đã chết, nếu trong 49 ngày vì người ấy mà tu tạo nhiều phước lành, thời có thể làm cho người chết đó khỏi hẳn chốn ác đạo, được sanh lên cõi trời hoặc sanh trong loài người hưởng lấy nhiều sự vui sướng, mà kẻ thân quyến hiện tại đó cũng được vô lượng điều lợi ích. Vì lẽ mà có lời khuyên bảo những chúng sinh trong cõi Diêm Phù Ðề, ngày lâm chung kẻ thân thuộc phải cẩn thận, chớ có giết hại và chớ gây tạo nghiệp duyên chẳng lành, cũng đừng tế lễ Quỉ, Thần, cầu cúng ma quái. Vì việc giết hại cho đến tế lễ đó, không có một lợi ích nào cho người chết cả, chỉ có kết thêm tội duyên của người đó làm cho càng thêm sâu nặng hơn thôi.
Giả sử người chết đó sẽ được sanh vào cõi Trời, cõi người, nhưng bị vì lúc lâm chung, hàng thân thuộc gây tạo những nghiệp nhân không lành, cũng làm cho người chết đó mắc lấy liên lụy phải chậm sanh vào chốn lành. Huống gì là người chết, lúc còn sống chưa từng làm được chút phước lành, đều theo ác nghiệp của họ đã gây tạo mà tự phải bị sa đọa vào ác đạo.
Khi Ngài Ðịa Tạng nói lời như thế xong, trong pháp hội có một vị Trưởng giả tên là tên là Ðại Biện. Ông Trưởng giả từ lâu đã chứng quả vô sanh, hiện thân Trưởng giả để hóa độ chúng sinh trong mười phương, ông chắp tay cung kính mà
thưa hỏi Ngài Ðịa Tạng Bồ tát rằng: “Thưa Ðại Sĩ! Trong cõi Nam Diêm Phù Ðề có chúng sinh nào sau khi chết đi, mà gia quyến thân thuộc, vì người chết đó , tu các công đức, cho đến thiết trai cúng dường, làm những điều phước lành, thời người chết đó, có đặng được giải thoát chăng?”
Ngài Ðịa Tạng Bồ tát đáp rằng: “Này ông Trưởng giả! Nay tôi vì tất cả chúng sinh trong hiện tại này cùng thuở vị lai sau, nương nơi oai thần của Ðức Phật mà nói lược về việc đó. Những chúng sinh ở hiện tại hay vị lai, lúc sắp chết mà nghe đặng danh hiệu của một Ðức Phật, danh hiệu của một Bồ tát, hay danh hiệu của một Bích Chi Phật, thời không luận là có tội cùng không tội đều được giải thoát cả. Như có người nam cùng người nữ nào lúc sanh tiền không tu tạo phước lành, mà lại gây lấy những tội ác, sau khi người chết đi, hàng thân quyến kẻ lớn người nhỏ vì người chết mà tu tạo phước lợi làm tất cả việc về Thánh đạo, thời trong bảy phần, công đức người chết nhờ đặng một phần, còn sáu phần công đức thuộc về người thân quyến hiện lo tu tạo đó. Bởi vì cớ trên đây, nên những người thiện nam cùng thiện nữ ở hiện tại và vị lai, nghe lời nói vừa rồi đó, nên cố gắng mà tu hành thời đặng hưởng trọn phần công đức.
Thần hồn người chết khi chưa được thọ sanh, ở trong 49 ngày, luôn luôn trông ngóng thân quyến tu tạo phước lành để cứu vớt cho. Qua khỏi 49 ngày, thời cứ theo nghiệp mà thọ lấy quả báo. Người chết đó, nếu là kẻ có tội, sẽ trải qua trong nghìn năm không có ngày nào được thoát khỏi. Còn nếu là kẻ phạm năm tội vô gián thời phải đọa vào đại địa ngục chịu, mãi những sự đau khổ trong nghìn kiếp muôn kiếp.
Này ông Trưởng giả! Sau khi những chúng sinh gây phạm nghiệp ác chết đi, thân quyến có làm chay để giúp thêm phước lành cho người chết đó. Trong lúc đang làm đồ chay chớ có đem nước gạo, lá rau và nhiều thứ khác đổ vãi ra nơi đất, cho đến các thứ đồ ăn chưa dâng cúng cho Phật cùng Tăng thời không được ăn trước.
Nếu như ăn trái phép và không làm đồ cúng kỹ lưỡng, thời người chết đó không được hưởng phước nào cả.
Nếu có thể kỹ lưỡng giữ gìn sạch sẽ đem dâng cúng cho Phật cùng Tăng, thời trong bảy phần công đức, người chết hưởng được một phần.
Này ông Trưởng giả! Vì thế nên những chúng sinh trong cõi Diêm Phù, sau khi cha mẹ hay người thân quyến chết, nếu có thể làm chay cúng dường, chí tâm cầu khẩn thời những người như thế, kẻ còn lẫn người mất đều đặng lợi ích cả.”
Lúc Ngài Ðịa Tạng nói lời này, Ông Trưởng giả Ðại Biện vui mừng vâng lời dạy, làm lễ mà lui ra.